Tại một thế giới nào đó, ở một lục địa nào đó, có một Vương
quốc tên là Vandonik, ở Vương quốc ấy có một hệ thống nhà tù đặc biệt được gọi
là Guleute. Trên hành lang đến phòng làm việc của quản ngục nhà tù này, có một
viên cai ngục đang lật đật vừa cầm xấp tài liệu, vừa thở hổn hển, vừa chạy thục
mạng.
(AAAAA! Một tháng không có tù nhân mới làm mình thụt nghề rồi!
Thể nào cũng bị trừ điểm thi đua vì tội chậm trễ, thiếu chuyên nghiệp!) Hắn
nghĩ.
Cuối cùng, hắn cũng đến được phòng quản ngục.
(Thường ngày ngài quản ngục ghét nhất là tác phong không gọn
gàng. Để xem, tóc tai, quần áo, găng tay, giày, tài liệu… OK!) Hắn gắng cười tự
tin và gõ cửa.
“Vào đi!” Giọng nói phát ra từ sau cánh cửa đặc biệt tức giận.
“V-Vâng!” Điều đó khiến viên cai ngục mất tự tin ít nhiều.
Hắn im lặng bước vào phòng, từ từ đi đến bàn làm việc của viên
quản ngục đang quay ghế ngồi hướng về cửa sổ.
“T-Tôi rất xin lỗi vì đã chậm trễ. Ngài cứ trừng phạt tôi
theo quy định.”
“Đó là dĩ nhiên.”
“…!”
(Đời nào ngài ấy lại tha chứ? Mình ngốc quá đi!)
Viên quản ngục xoay ghế lại, gõ tay vào bàn.
“Tài liệu của tù nhân sắp tới đâu?”
“Đây ạ.” Viên cai ngục lúng túng đặt chúng lên bàn.
“Hừm… Eleanor Granville, ra là con gái Tử tước xứ Herazuvi,
thất vọng thật… Lịch phân công làm việc của cô ta có vấn đề rất lớn đây… Ta phải
đích thân xem thử. Cậu lui trước đi.” Hắn vừa vuốt cằm vừa nói.
“Vâng!”
(Chắc chắn không phải việc gì tốt!) Viên cai ngục giật mình
nghĩ.
*
Trong tiết trời tháng mười, trên một con đường nhỏ men theo
khu rừng vô danh, một chiếc xe ngựa đang chở tù nhân mới đến nhà tù Guleute.
Tên tôi là Eleanor, ái nữ của Tử tước Granville. Hôm nay tôi
sẽ bắt đầu cuộc sống tại nhà tù Guleute – nơi cải tạo để các tù nhân hoàn
lương. Lí do tôi ở đây đương nhiên là để đền bù cho những tội ác mình gây nên.
*
Tính cách của tôi rất cục mịch, dễ bị ảnh hưởng bởi người
khác và bực bội vì những lí do vô nghĩa. Đôi lúc lên cơn xong chả biết vì sao
mình giận. Nếu để quá ngày, cảm xúc của tôi sẽ không còn như ban đầu nữa. Nhưng
một khi đã sỉ vả người khác thì lại không dám xin lỗi vì cái tôi quá cao. Đó là
điều không thể dung thứ cho con gái nhà gia giáo. Tôi đã rèn luyện và nhẫn nhục
để trở thành một quý cô xinh đẹp và tao nhã bậc nhất không một khiếm khuyết.
Tôi từng có một vị hôn phu là con trai Bá tước. Một kẻ không
coi ai ra gì, trong mắt hắn tôi chỉ là một con hầu, một con ngốc để hắn trêu chọc,
một cái túi để hắn xả giận. Hắn đã bắt nạt tôi suốt bảy năm nên tôi không thể
nhắm mắt làm ngơ được nữa. Tôi đã lăng mạ hắn bằng mọi từ ngữ thô tục nhất mình
biết, đánh hắn bằng tất cả sức mạnh mình có. Kết quả, cha tôi đã tốn một khoản
tiền lớn để bồi thường và che lấp vụ này, song tiếng đồn vẫn vang xa. Từ đó trở
đi, chẳng có ai dám lấy tôi cả, gia tộc Granville từ từ mà đi xuống. Tôi đã quyết
liều một ván, vất bỏ lòng tự tôn, giấu gia đình đi quyến rũ một Hầu tước giàu sụ
và có vị thế. Để trở thành phu nhân của ông ta, tôi nghĩ ra trăm phương ngàn kế
để ông ta có cớ ly hôn người vợ hiện tại. Song toan tính thất bại, làm bà ta bị
thương, lại vô tình hại chết đứa con trong bụng bà ta. Người phụ nữ quyền thế
kia khi phát hiện ra đã vô cùng tức giận và muốn diệt luôn cả nhà Granville. May
thay, cha tôi đã cắt đứt quan hệ khi biết được âm mưu của tôi. Biết trước điều
đó, nhưng tôi vốn nghĩ mình vẫn có thể gửi tiền về nhà nếu trở thành người của
Hầu tước, cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài. Dẫu sao, việc tôi làm tôi không muốn
liên lụy đến ai khác.
*
Guleute là một nơi biệt lập được vây kín bởi bốn bức tường,
chẳng ai biết vị trí chính xác của nó là ở đâu cả. Nên khi đến đây tôi bị nhốt
trong khoang xe kín mít, hai tay bị còng lại, chỉ trừ khi cần kíp mới được thả
ra, còn không thì không thể làm gì. Trước khi xuống xe, tôi bị bịt mắt, lúc xuống
xe, một người bảo vệ tốt bụng thấy tôi hơi lảo đảo nên đã dìu tôi. Mãi cho đến
khi đặt chân tới dãy nhà giam, tôi mới được mở bịt mắt. Ba người cai ngục áp giải
tôi đến chỗ phòng giam C49 chưa có ai ở.
Một căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, mọi vật dụng đều
ngăn nắp, không hề hư tổn. Vậy ra lời đồn về tên quản ngục bị ám ảnh cưỡng chế hoàn
hảo là đúng. Dù thế nhưng cũng thật thiếu thốn. Một bộ y phục giản đơn, một bữa
ăn đạm bạc, không có lấy một chiếc giường êm ấm, một thú vui để thư giãn. Bầu
trời mà tôi được nhìn đến chán hằng ngày, hôm nay lại vô cùng xa xôi và nhỏ hẹp.
Chẳng muốn nghĩ nữa, tôi trải mình lên tấm chăn trên bục đá để đánh một giấc. Bỗng
có tiếng bước chân rầm rập vang đến.
“Tù nhân số 593, Eleanor Granville. Mau dậy để nghe phổ biến
luật lệ.” Tiếng của một người đàn ông xa lạ cất lên ngoài song sắt.
“Hử?”
Trước mắt tôi lúc này là một người đàn ông với cái nhìn
nghiêm trọng. Hắn có mái tóc đen nhánh được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt đỏ
như máu. Tuy thân hình mảnh dẻ nhưng lại khoác lên mình bộ đồng phục sáng lóa,
rộng thùng thình. Tay hắn khẽ khẽ cây gậy gỗ và lườm tôi không chớp mắt. Những
cái song sắt vốn bóng loáng, nay thêm hắn đứng đó không khác gì khung cảnh muốn
làm người ta mù mắt. Nhìn lên bảng tên của hắn có ghi “Quản ngục: Olivier Rashford”.
Tôi thấy lạ khi một người như vậy đến phổ biến cho tôi, nếu không nói cho cả tập
thể thì cũng nên là một cai ngục nói với tôi chứ?
“Ngài là quản ngục phải không ạ? Ừm, chúng ta bắt đầu thôi.”
Tôi có chút thấy sợ hắn, nhưng vẫn lễ phép hành lễ.
“Trước tiên cô phải nhớ đừng lớn tiếng, phun nước miếng làm
bẩn phòng giam. Giờ thì cầm lấy và đeo vào cổ.”
Hắn đưa tôi chiếc vòng với cái màn hình đen thui ở trên.
Trông nó như cái xích cổ chó nhưng tôi đành phải làm theo lời hắn. Ánh mắt hắn
lúc này như kiểu: “Cấm phàn nàn! Không đeo là chết với ta!”. Giờ mới nhớ, hầu
như tù nhân nào cũng đeo cái này, mấy cai ngục cũng có như là vòng đeo tay.
“Chiếc vòng này ai đeo cũng được, nhưng chỉ có ta mới biết
cách mở. Cô thử đi.”
“Ừm… đúng vậy.”
Khi đeo vào, chỉ cần cho chạm hai đầu là chúng dính sát vào
nhau, chắc chắn không dễ gì mở được rồi.
“Mọi thông tin của cô sẽ được hiện lên trên đó: tình trạng sức
khỏe, số hiệu, tội ác,… Ở đây, tội nhân có sáu cấp độ: Mức 1, tội nhẹ, do vô ý
hoặc không tỉnh táo, bản chất lương thiện; Mức 2, tội nhẹ, bản chất lương thiện
nhưng cố ý hoặc lúc gây án vẫn tỉnh táo; Mức 3, tội nhẹ, nhưng không lương thiện
mà cố ý và tỉnh táo; Mức 4, tội nặng, còn lại như mức 1; Mức 5, tội nặng, còn lại
như mức 2; Mức 6, tội nặng, còn lại như mức 3. Hiện tại mức độ của cô là mức…
6.”
Tôi nghĩ là màn hình trên chiếc vòng cổ đang hiện lên và nhảy
chữ. Công chức như hắn nên giải thích kĩ càng chứ? Sao càng ngày càng rút gọn vậy?
Nếu muốn tiết kiệm thời gian thì đừng có đến! Cai ngục đầy rẫy ngoài kia cơ mà!
“Không phải chứ?! Tôi chắc rằng bản chất của tôi không đến nỗi
nào.”
Hắn cúi mặt xuống, gõ gậy một tiếng “Bốp!” rất lớn vào lòng
bàn tay trái. Khi ngẩng mặt lên, ánh mắt hắn như muốn đồ sát tôi.
“Nói mà không biết ngượng mồm! Việc phá rối hạnh phúc của
gia đình người khác là trái luân thường đạo lý. Kẻ vi phạm thì coi như đánh mất
thiên lương. Đó là chưa kể đến tội đánh người của cô và tội lấp liếm mua chuộc
của cha cô chưa bị phanh phui.”
“V-Vâng.”
Hắn nói cũng đúng mà. Nghĩ mình không cố ý giết đứa trẻ đó
và còn biết hối lỗi nghĩa là mình vẫn còn gì đó tốt, nhưng mày sai hoàn toàn rồi
Eleanor!
“Nhưng tôi không thể thấy được thông số của mình thì có bất
tiện quá không?”
“Cô không cần thấy, để người khác thấy được rồi.”
“Ừm, tôi còn một thắc mắc nữa, ngài có thể giải thích cho
tôi không ạ?”
“...”
“Vậy người không có cách nào khác mà bị ép phải thực hiện
thì sao? Như kiểu bị gài bom trong người ấy.”
“Không phải tội của mình mà hỏi nhiều thế?” Hắn nhíu mày và nói.
Có cần phải cộc cằn thế không?
“Để lỡ sau này tôi bị ai làm vậy ấy mà.” Tôi cố gắng cười để
làm dịu không khí.
“Không có chuyện đó đâu. Mà có thì cô đâu có tăng cấp được?”
“Ừ thì…”
“Những kẻ đó sẽ có trường hợp ngoại lệ, tùy vào ý thức mà có
thành tội hay không.”
Trả lời như vậy từ đầu không phải được à?
“Tiếp theo là cách cô chịu phạt. Yêu cầu chung, tù nhân phải
dọn chéo phòng giam hằng ngày dưới sự quan sát của cai ngục. Nữ dọn phòng nữ,
nam dọn phòng nam. Tiếp theo, từ nay cô sẽ là người dọn dẹp phòng làm việc của
ta hằng ngày. Hai công việc trên không được cộng điểm, song làm không tốt sẽ bị
trừ điểm. Sau buổi sáng dọn dẹp thì buổi chiều phải theo phân công đi làm việc
tốt. Làm ít được ít, làm nhiều được nhiều. Có một thước đo trên màn hình khi cô
làm, cô phải làm cho đến khi nào nó đầy mốc 6000. Khi tích đủ điểm, cô phải vượt
qua bài kiểm tra cuối cùng thì mới được thả, còn không thì bị giam vô thời hạn.
Nếu sau tất cả cô vẫn không thay đổi, cô sẽ bị xử tử. Rất đơn giản và dễ hiểu.”
Bỏ qua những điểm mấu chốt, việc đày đọa tù nhân trong một
phòng giam bẩn thỉu cũng là một cách tra tấn. Nhưng hắn làm quản ngục lâu như vậy
cũng không có ai nhắc nhở, mình không nên nói. Chắc rằng ngục giam dơ dáy là một
hình thức tra tấn với hắn. Có điều, một tên quản ngục khó ở, bắt tù nhân lau dọn
phòng cho hắn? Vậy cũng được hả?
“Gượm đã, sao lại là dọn phòng của ngài? Tôi nghĩ đó là việc
của cấp dưới hay lao công.”
“Chứ cô nghĩ cô sẽ được chăm sóc và chỉ bị đi rèn luyện thôi
ư? Lao công chỉ chịu trách nhiệm lau dọn khu vực bọn ta làm việc thôi. Mà lau dọn
cũng là huấn luyện dành cho một tiểu thư như cô. Tất cả tù nhân đều phải đi lau
dọn khuôn viên. Còn mỗi khu vực của ta là chưa có ai làm, kể cả cấp dưới hay
lao công, nên mới để cô làm thôi.”
Câu trả lời dài dòng như vậy, thật có hơi sai với câu hỏi của
tôi đấy. Ít ra mình cũng hiểu lí do tại sao hắn lại đích thân đến rồi.
“Vậy bình thường đích thân ngài làm sao?”
“Dĩ nhiên! Một nhiệm vụ quan trọng như vậy làm sao ta có thể
tin tưởng kẻ khác! Nên nhớ, phải làm cho căn phòng của ta thật sạch sẽ và bóng
loáng, vật dụng phải đúng vị trí và ngăn nắp! Nếu để ta kiểm tra thấy một hạt bụi
hay một thứ nào đó bị lệch đi một ti thôi, thì thước đo của cô sẽ về mức âm, rõ
chưa?”
“V-Vâng!”
Chết rồi! Mình còn chưa lau dọn bao giờ, còn phải làm cho thật
hoàn hảo đó!!!
“Hãy tận hưởng hết ngày hôm nay và đón chào một ngày mai
‘tươi sáng’ như căn phòng của ta vừa được dọn sạch!”
So sánh cái kiểu quái gì thế? Vừa nhấn mạnh vừa đe dọa!
Ước gì đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại, mình đang nằm
trong vòng tay của mẹ. Phải, nếu mẹ còn sống, chắc chắn mẹ sẽ phản đối hôn ước
với tên hách dịch khốn khiếp đó! Và mình sẽ không lâm vào nước này. Cha, mẹ,
anh trai và mọi người ở Granville đã luôn đối xử với mình rất tốt, cho đến khi
mình phạm tội. Nếu như mình được ra tù thì họ vẫn sẽ phớt lờ mình thôi, vì mình
là vết nhơ của gia tộc Tử tước Granville. Nói lui nói lại, có ích gì chứ? Nghĩ
đến đó, nước mắt lại trào ra. Tôi chỉ có thể đặt lưng xuống mà ngủ và hy vọng
cho cơn ác mộng này chấm dứt.
*
Sáng mai đến, Eleanor đang say giấc thì cai ngục lãnh nhiệm
vụ đánh thức tù nhân bắt loa gọi. Thật ra là tên quản ngục Olivier đã giành loa
để nói:
“DẬY MAU ĐÁM TÙ NHÂN LƯỜI BIẾNG! MẶT TRỜI ĐÃ LÊN CAO THẾ RỒI
MÀ CÒN NGỦ NƯỚNG ĐƯỢC HẢ?”
Chẳng hiểu tại sao hắn lại có sức mà rống như thế khi mới rạng
sáng. Cái giờ này có khi tôi mới đi ngủ cơ mà, bụng lại đói cồn cào nữa. Dù biết
tất cả vẫn là hiện thực nhưng tôi đã thấy có tinh thần hơn rồi. Hôm nay và cả
sau này, tôi phải làm việc thật tốt. Dù chả biết cứu vãn được là bao nhưng thế
vẫn tốt hơn là sống mãi trong tội lỗi.
Sau khi tập thể dục và ăn uống xong, tôi - Eleanor đang cầm
theo dụng cụ đến phòng của Rashford – tên quản ngục của nhà tù Guleute, để lau
dọn. Tôi ước mình có thể thử lau dọn phòng mình trước để có chút kinh nghiệm. Rashford
mặc bộ độ phòng vệ, ngồi gác chân lên bàn, và vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt hình
viên đạn.
“Một ngày tốt lành, ngài Rashford.”
“Gọi ta là ngài quản ngục.”
“Vâng, ngài quản ngục.”
“Chúc lại đi, một cách thành thật. Lỡ như cô miệng thối thì
ta cũng sẽ xui theo.”
Bởi vì tâm trạng đang tốt, tôi sẽ bỏ qua.
“Vâng. Chúc ngài một ngày tốt lành, ngài quản ngục.”
“Làm việc đi, ta sẽ theo dõi cô.”
“Dù là ngài có trang bị để phòng bụi nhưng ngài không phải
làm việc với đống giấy tờ đó sao? Ngài nên tìm một nơi khá—”
“Ta không thể làm việc ở nơi khác. Mà mọi chỗ đều đang được
quét dọn thì ta làm chỗ nào?”
“Xin lỗi, tôi quên mất. Tôi chỉ không thoái mái vì bị quan
sát liên tục.”
“Coi ta như không khí là được. Mà cô còn rề rà đến khi nào nữa?”
Làm sao tôi coi cái cục đen thùi lùi bự chang kia là không
khí được?
“Tôi làm ngay đây.”
Đầu tiên là lau tủ, từng quyển sách, bình hoa và vài thứ
trang trí. Tôi từng thấy các chị hầu gái làm, chắc cũng không khó lắm đâu.
{Choang!}
Thôi chết rồi! Tôi vội vã nhặt mảnh chai nhưng đã bị nó cắt
một cái. Theo trí nhớ, khi bị như vậy các chị ấy thường liếm vết thương. Có hơi
bẩn nhưng phải làm thôi. Dù gì tôi cũng là con gái mà, sao hắn có thể vô tâm thế
chứ? Lúc nhìn lui tôi mới phát hiện hắn đang gật gù. Thôi cũng may, sau khi dọn
đống mảnh chai, tôi lại phải lau bàn làm việc của hắn.
“Ngài quản ngục, phiền ngài bỏ chân xuống.”
Tôi lay lay hắn vài cái, hắn mới chịu dậy.
“Sao sàn nhà lại ướt thế này? Còn hoa hòe rơi vãi! Cái bình
hoa sếp cũ tặng ta… cô làm vỡ rồi đúng không?”
“Thành thật xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng lần sau.”
“Không nói nhiều, 2 điểm âm.”
May mắn lau xong bàn làm việc của hắn, tôi chuyển sang quét
và lau sàn nhà.
“Nước bẩn rồi kìa, đi thay đi!”
“Được rồi.”
Sau nửa tiếng đồng hồ, tôi cũng dọn xong phòng làm việc của
hắn. Mệt bở hơi tai!
“Chậm quá! Ta thậm chí đã dậy sớm để kêu cô dậy, và không thể
an tâm mà ăn nên sáng giờ chưa có gì bỏ bụng. Thế mà cô mất gấp ba lần thời
gian ta làm.”
Hắn điên chắc?!
“Xin lỗi ạ.”
“Vô ích thôi, 5 điểm âm tiếp theo.”
Nghe tiếng “Tích!” trên chiếc đồng hồ mà tôi đau tim dữ dội.
Toàn bộ bữa cơm sơ sài hồi sáng đều trôi sạch, còn chưa đi tắm nên cả người nhớt
nhát. Nếu là ở nhà tôi sẽ đùng đùng tức giận chỉ vì chuyện này. Song không phải
là tôi không thấy bực, bởi vì tôi cũng từng quát tháo người hầu như anh ta cằn
nhằn tôi bây giờ.
“Một đống bụi ở góc này. Cô nghĩ có thể bỏ qua những ngóc
ngách như vậy?”
“Nhưng nó chật quá, tôi không lau kĩ được. Ngài muốn xem những
chỗ bầm trên tay tôi không?”
“Thêm thái độ không tốt... 7 điểm âm.”
“Tôi chịu đủ rồi đấy nhé! Ở Vandonik này, tù nhân vẫn có
nhân quyền nhé! Họ không phải người hầu để quản ngục các anh sai vặt, sỉ vả rồi
bóc lột sức lao động!”
“Á à! Cô muốn thêm điểm âm nữa phải không?”
“Bao nhiêu cũng kệ! Một khi tôi đã tức thì phải làm cho ra
nhẽ!”
“Cô thấy nhà tù nào sạch sẽ tươi mới như này chưa? Rèn luyện
hợp lý hợp tình, lại còn cộng điểm tốt và có cơ hội thả ra sớm! Được cái này mất
cái kia! Không phải mọi thứ đều đầy đủ như cô muốn khi còn là tiểu thư giàu có
đâu!”
“Quan trọng là anh không có một chút tác phong của công chức!
Tôi nghi ngờ anh đã mua chức vụ, đồ con ông cháu cha!”
“Cô thì biết gì mà nói?! Ta là dân đen, tất cả đều là nỗ lực
của ta!”
“Thế có nghĩa là anh được sỉ vả cựu quý tộc để trả thù ư?”
“Trả thù? Cô nghĩ ta có động cơ hèn kém thế sao? Chậc, nước
miếng văng tùm lum. Ta sẽ tự lau cho mình, còn cô thấy chỗ nào có thì lau cho sạch,
xịt dầu thơm vào!”
Nói rồi hắn đóng cửa cái “Rầm!” và bỏ đi. Bổn tiểu thư không
thèm lau đấy, làm gì nhau? Dù thất bại nhưng ta đây cũng có tài lập kế hoạch lắm
đấy! Bổn tiểu thư sẽ tiến đến mục tiêu “Tù nhân ưu tú”! Chờ mà xem, ngươi còn
có cớ trách phạt ta nữa không, Trashford!